Sho (thằng này là thằng nào??): ko bằng đá cuội ven đường, nhân vật cho vào chèn pháo là chính. Thực tình tôi cũng chẳng hiểu mục đích của thằng này, cho vào như kiểu để thỏa mãn dục tính của tác giả vậy, trong khi chẳng có vai trò gì, đến vẽ nó còn thấy tiếc cho đống mực. Nhân vật thì không có cả chỗ giới thiệu nhưng được tận dụng triệt để để làm những việc "không ai làm hộ"
Sho ở những chap cuối cảm giác hơi gò bó như kiểu tác giả đưa vào để đẩy cốt truyện (pha chụp ảnh phát tán, pha cầm gạt tàn gõ đầu cha kia nhưng lại chạy để 2 đứa Kaito Mikako chịu trách nhiệm

???), chắc bà tác giả cũng biết nên cố tình chêm câu "Hắn chả được cc gì ngoài việc có mặt đúng lúc đúng chỗ" khi Mikako giao phó Yuki ở ngoài khách sạn mấy chap cuối.
Nhưng nếu không xét phần đó thì Sho là một bài học về sự nhu nhược của một thằng con trai từ những chap đầu tiên, tệ nhất là khúc muốn bỏ đi theo lý trí nhưng đầu dưới bị Mikako dụ quay lại chơi thú nhún và phải hạ mình nói xin lỗi trong lúc buluz, quá thảm hại.
Và cũng là hình ảnh cho sự trưởng thành cho những chap cuối cùng khi hắn bị tát cho tỉnh khỏi cái "tình yêu" thảm hại của hắn với Mikako, và nhận ra cái sai cho hành động của mình trong quá khứ và chọn rời đi để chuộc lỗi, mong sau này Yuki sẽ làm bạn với con người mới.
Chi tiết nhỏ tác giả cài cắm là khúc giữa Sho bê tha thì bả cố tình vẽ rõ râu ria, nhưng những chap cuối trong khách sạn thì cạo sạch nhẵn nhụi đi, quần áo cũng hết bần.
Nói chung là may quá end truyện thằng Sho không húp được con bé Yuki chứ lỡ vậy là đốt nhà tác giả

.
Mình thích phát triển tâm lý nhân vật của bộ này, cả 3 nhân vật đều có những vấn đề về sự ám ảnh quá khứ của họ, danh tính thật sự, sự kỳ vọng và đánh giá của xã hội lên con người thật, không dám bước ra khỏi bong bóng an toàn của bản thân, và tư duy sai lệch về giá trị của mình.
Cái kết quá viên mãn tôi rate 10/10 mastapiece chỉ có trình độ tâm thần cỡ tác giả Shounen No Abyss mới cook được bộ kiểu này.